Mở bài
Nguyễn Thành Long là 1 trong nhà văn siêng viết truyện ngắn và cây viết kí. Truyện của ông cực kỳ giàu hóa học thơ hoạ, tiêu biểu nhất là truyện ngắn “Lặng lẽ Sa Pa” được biến đổi sau chuyến du ngoạn thực tế ở tỉnh lào cai vào ngày hè năm 1970. Truyện đã xây dựng thành công nhân vật dụng anh giới trẻ làm công tác khí tượng trên đỉnh núi lặng Sơn, một con người có lòng yêu nghề, tất cả lý tưởng gồm lối sống đẹp nhất đã âm thầm lặng lẽ góp sức sức mình đến đất nước.
Bạn đang xem: Anh thanh niên tên thật là gì
Thân bài
Khái quát tháo về nhân đồ dùng anh thanh niên
Nhân vật thiết yếu của truyện là anh bạn trẻ làm công tác khí tượng kiêm trang bị lý địa cầu trên đỉnh im Sơn cao 2600m. Anh không xuất hiện thêm ngay từ trên đầu truyện nhưng mà chỉ chỉ ra trong cuộc chạm mặt gỡ phút chốc giữa anh với bác bỏ lái xe, cô kĩ sư, ông hoạ sĩ lúc xe của họ tạm dừng nghỉ. Tuy vậy anh chỉ hiện ra trong chốc lát nhưng cũng kịp để các nhân đồ khác kịp ghi dìm một giải pháp ấn tượng, một kí hoạ chân dung thật đẹp nhất về anh. Vào cuộc gặp gỡ ngắn ngủi, nhân đồ gia dụng anh thanh niên hiện ra đủ để cho mọi tín đồ cảm nhận ra rằng “Trong chiếc lặng yên ổn của Sa pa … Sa Pa cơ mà chỉ nghe tên người ta đã nghĩ đến chuyện nghỉ ngơi bao gồm con người thao tác làm việc và lo nghĩ vì thế cho khu đất nước”. Yếu tố hoàn cảnh sống cùng công việc buồn bã giúp ta thấy được những phẩm chất xuất sắc đẹp của anh. Phẩm chất của anh giới trẻ hiện ra qua góc nhìn, reviews của các nhân vật: chưng lái xe, ông hoạ sĩ, cô kĩ sư. Qua cách nhìn nhận và cảm xúc của từng người, hình hình ảnh anh giới trẻ hiện ra rõ ràng hơn với đáng mến hơn bao giờ hết.
Hoàn cảnh sinh sống và làm việc của anh thanh niên
Trước tiên ta thấy, yếu tố hoàn cảnh sống và làm việc của anh đặc biệt gian khổ. Anh sinh sống và thao tác một mình trên đỉnh núi im Sơn cao 2600m so với mặt biển, xung quanh không thể có một bóng người “bốn bề chỉ có cây xanh và mây mù lạnh lẽo lẽo”. Các bước của anh là “đo gió, đo mưa, đo nắng, tính mây, đo chấn đụng mặt đất, dự vào bài toán báo trước thời tiết sản phẩm ngày, giao hàng sản xuất, phục vụ chiến đấu”. Các bước của anh không khó nhưng yên cầu sự tỉ mỉ đúng đắn và buộc phải có lòng tin trách nhiệm cao. Một ngày anh yêu cầu vào ốp tư lần, nửa tối đúng giờ ốp thì dù cho có mưa gió cũng nên trở dậy xách đèn ra phía bên ngoài trời làm công việc đã qui định. Số đông lúc ấy, anh cảm thấy “gió tuyết cùng lặng im ở bên phía ngoài như chỉ chực ngóng mình ra là ào ào xô tới”. Tuy vậy cái khổ cực nhất nhưng anh đề nghị vượt qua chính là sự cô đơn buồn tẻ, quanh năm suốt tháng sinh sống cô độc một mình trên đỉnh núi cao ko một trơn người.
Anh bạn teen là người dân có ý thức đúng mực về công việc
Điều gì đã hỗ trợ người thanh niên nhỏ bé 27 tuổi ấy đủ sức mạnh vượt qua được hoàn cảnh khó khăn? Trước hết, đó là do anh gồm ý thức đúng đắn về công việc, bao gồm lòng yêu thương nghề cùng thấy được công việc thầm lặng của mình bổ ích cho cuộc sống, cho phần đông người. Lúc 1 đoàn phi công lên thăm địa điểm anh ở cho biết thêm nhờ sự phát hiện kịp thời một đám mây khô của anh mà ngày ấy mon ấy không quân ta đã phun rơi máy bay Mỹ trên khung trời Hàm long thì từ đó anh thấy bản thân thật hạnh phúc. Anh còn tồn tại những suy nghĩ rất đúng chuẩn về ý nghĩa sâu sắc của các bước đối với cuộc sống đời thường của con bạn “khi ta thao tác ta với công việc là song sao gọi là 1 trong mình được? Huống chi các bước của cháu nối sát với các bước của bao bạn bè đồng chí dưới kia. Công việc của cháu buồn bã thế đấy chứ chứ chứa nó đi cháu bi thiết đến bị tiêu diệt mất”. Sống một mình nhưng anh ko cô độc buồn bực vì ngoài nụ cười ở các bước anh còn tồn tại một nụ cười khác là gọi sách. Sách không những giúp anh cảm thấy cuộc sống đời thường không đơn độc buồn tẻ mà lại sách còn làm anh cảm thấy trong khi lúc như thế nào mình cũng có thể có người các bạn để trò chuyện. Anh đã vai trung phong sự cùng với cô kĩ sư “lúc làm sao tôi cũng có người để trò chuyện nghĩa là sách đấy”. Sống 1 mình nhưng anh ko sống cẩu thả lôi thôi cơ mà thu xếp cuộc sống của mình thật ngăn nắp nề nếp, đa dạng và phong phú và thơ mộng. Ngoài giờ có tác dụng việc, phát âm sách cùng tự học, anh còn trồng hoa với nuôi gà. Anh bao gồm một vườn cửa hoa khủng với đầy đủ loại: dơn, thược dược…, tất cả đủ trứng con gà để ăn uống và tặng ngay cho bạn khác. Phong thái sống ấy của anh ý đã để cho ông hoạ sĩ già xúc rượu cồn và nhủ âm thầm “người đàn ông ấy đáng yêu và dễ thương thật”.
Anh bạn trẻ là tín đồ chân thành, cởi mở
Anh thanh niên còn tồn tại những nét tính bí quyết và phẩm chất đáng thích khác. Anh là người chân thành cởi mở, biết quý trọng tình yêu của đông đảo người, biết để ý đến mọi fan và ước mơ được chạm mặt gỡ trò chuyện với mọi người. Anh đã từng có lần lấy khúc gỗ ngăn đường đến xe tạm dừng để được gặp mặt gỡ trò chuyện với đa số người, vui sướng hạnh phúc khi bao gồm khách đến thăm. Nghe nói vợ bác tài xế bị ốm, anh đi tìm kiếm đào củ tam thất biếu vợ bác tài xế ngâm rượu uống mang đến mau lại sức. Anh hái một bó hoa thật lớn để tặng ngay cho cô kĩ sư và chu đáo sẵn sàng một làn trứng mang đến mọi bạn đi ăn uống đường.
Anh thanh niên là tín đồ khiêm tốn
Nét đáng quý tốt nhất của anh bạn teen là đức tính khiêm tốn giản dị. Cuộc sống riêng của anh thu gọn trong gian trái của tòa nhà với một loại giường con, bộ bàn học và cái giá sách. Những đóng góp của anh mặc dù thầm lặng nhưng rất lớn. Vậy mà anh luôn luôn coi phần lớn đóng góp của chính bản thân mình là nhỏ bé, không tồn tại gì là đáng kể. Thấy ông hoạ sĩ vẽ tổng quát chân dung của mình, anh search cách không đồng ý và nhiệt tình giới thiệu với ông hoạ sĩ những người dân mà theo ông là đáng nể hơn.
Đánh giá bán tổng kết
Qua hình ảnh anh thanh niên, ta thấy anh tất cả một vẻ đẹp chổ chính giữa hồn của một học thức mới, gắn thêm bó với nghề nghiệp, thiết tha yêu thương cuộc sống, yêu khu đất nước. Anh là tấm gương hy sinh quên mình vày lý tưởng giao hàng đất nước. Cũng cũng chính vì thế, chỉ với cuộc chạm mặt gỡ gần đầy nửa giờ mà anh đang hoàn toàn chinh phục được bạn đối diện. Chẳng số đông thế, anh còn tác động thâm thúy đến hầu như người. Ông họa sĩ thì từ khu vực xúc động bị lôi cuốn đến bối rối, băn khoăn vì anh đã khiến ông nhận thấy một lưu ý đến chưa được đúng của mình. Với cũng chính ông đã bắt gặp sự rung đụng nghệ thuật, khiến ngòi bút ông ý muốn ký họa vẻ đẹp mắt của con bạn mới để mọi fan được chiêm ngắm một chân dung của cuộc sống mới chứ không phải như những ngôi sao xa xôi. Cô kĩ sư thì tò mò, không thể tinh được đến một ấn tượng hàm ơn khó tả… Cô cô bé tin vào cuộc sống đời thường và cảm nhận vấn đề từ bỏ tình yêu nhạt nhẽo là một trong quyết định đúng đắn.
Kết bài
Với trường hợp truyện dịu nhàng, đơn giản, ngôn ngữ giàu hóa học thơ, hóa học họa, truyện ngắn “Lặng lẽ Sa Pa” của Nguyễn Thành Long sẽ xây dựng thành công nhân đồ anh giới trẻ với phần đông phẩm chất, bí quyết sống đẹp điển hình nổi bật cho rứa hệ con trẻ trong thời kỳ mới. Anh bạn trẻ cùng với các nhân vật khác như cô kĩ sư, ông hoạ sĩ , ông kĩ sư vườn rau củ … đã hình thành một tập thể gần như con tín đồ lao động khoa học âm thầm lặng lẽ mà khẩn trương vì tiện ích của khu đất nước, vì cuộc sống thường ngày của đều người. Với những thành công như thế, truyện được coi là một trong những truyện ngắn hay duy nhất của nền văn học tân tiến Việt Nam. Hình ảnh anh giới trẻ đã truyền xúc cảm cho biết bao vậy hệ chúng ta đọc. Để những lần lần giở trang văn của Nguyễn Thành Long chúng ta cảm thấy rung lên cảm xúc yêu mến, cảm phục, từ bỏ hào để sống có lợi hơn.
Ông Lê Văn Sử gặp gỡ lại người bạn dân tộc bản địa Mông.(HNM) - LTS: cụ hệ học sinh từ thập kỷ bảy của vậy kỷ trước phần đông đã học tập qua đoạn trích của tác phẩm “Lặng lẽ Sa Pa” ở trong phòng văn Nguyễn Thành Long. Nhân đồ gia dụng “anh thanh niên” trong truyện là điển hình nổi bật của lứa bạn trẻ sôi nổi, trong sáng, yêu nước, tận tâm vì các bước mà không đòi hỏi sự đãi ngộ.
Người như anh, trách nhiệm cao hơn nghĩa vụ và quyền lợi và “vô tình” khắc tên “vô danh” vào lòng người, còn lại tấm gương lao động, tính hướng thiện cho các thế hệ tiếp bước một cách tấp nập và long lanh hơn tất cả lý thuyết…
Hànộimới xin gởi đến fan hâm mộ chân dung và cuộc sống thường ngày thực của “anh thanh niên” qua bài ghi chép dưới đây.
“Ai cũng chọn vấn đề nhẹ nhàng, gian khổ biết dành riêng phần ai?
Ai cũng 1 thời trẻ trai, cũng hay nghĩ về đời mình…”Lờica đầy tính triết lý với giai điệu rất gần gũi của bài xích hát “Mộtrừng cây, một đời bạn ” của nhạc sỹ è cổ Long Ân tình cờ vang lên trên chuyến xe khách sẽ vật vã qua số đông cung mặt đường hẻo lánh, đang sửa chữa dở dang để tới thị trấn Than Uyên, tỉnh giấc Lai Châu. Trời càng về trưa càng nóng. Cái xe cà tàng cõng vài fan khách như bị nung lên do nắng hè với gió Lào. Tín đồ đẫm mồ hôi, lớp bụi phủ tệ bạc tóc, miệng thô khốc, chúng tôi chỉ mong muốn nhanh tới thị trấn miền núi đó để kiếm được “anh thanh niên” trong sản phẩm “Lặng lẽ Sa Pa” ở trong nhà văn Nguyễn Thành Long.
Người âm thầm mà không im lẽ
Qua nhiều lần hỏi thăm, cửa hàng chúng tôi tìm được mang đến nhà “anh thanh niên” trong truyện ngắn “Lặng lẽ Sa
Pa”. 1 căn nhà giản dị nằm dưới bóng cây xoài với dòng cửa ghép bởi vài tấm gỗ mộc. Đồ đạc tuềnh toàng. Dụng cụ sửa ti-vi, cát-sét vương phần đông nơi. Vài mẫu cát-sét cũ nằm chỏng chơ một góc như đợi được sửa. Bởi khen đề tên Lê Văn Sử treo kín đáo tường, gài cả bên dưới tấm kính trên bàn uống nước.
“Anh thanh niên” thời xưa giờ đã kế bên 70 tuổi, cũng chạc tuổi bác bỏ cả của tôi. Răng cũng rụng vài cái, nhưng dáng vóc còn cấp tốc nhẹn, hoạt bát, giọng mạnh bạo và hễ tác hoàn thành khoát. Tiếp chúng tôi, gần như vị khách hàng không mời, bác không cất nổi sự ngạc nhiên, rằng sao còn có người tìm tới mình.
Những lời thăm hỏi động viên dồn dập rồi cũng qua nhằm nhường nơi cho phần nhiều chuyện bác bỏ kể về thời thanh niên sôi nổi mà âm thầm trên đỉnh đèo Hoàng Liên sơn ngày nào. Bác kể lại: “Quê sinh hoạt làng Ngọc Lũ, Bình Lục, nay trực thuộc tỉnh Hà Nam, nhà bao gồm ba đồng đội trai, ngày nhỏ, được ông bác dạy giờ đồng hồ Pháp trên nhà. Khi khủng lên, ba bạn bè bảo nhau đã chỉ theo phía khoa học tự nhiên. Ngày đó, tôi suy nghĩ rằng tốt nhất không làm nghề gì tương quan đến may mắn tài lộc thì bản thân mới dễ chịu được. Giờ đây nghĩ lại lựa chọn của bản thân tuy có những lúc làm đến cuộc sống của chính mình bị thiệt thòi nhưng đó là tuyển lựa đúng cũng chính vì tôi được sinh sống thoải mái, được là chính mình”.
Bác nhắc tiếp: “Nhà văn Nguyễn Thành Long đã tả chân thực tình cảnh của mình ngày đó. Những người dân tôi thường gặp mặt nhất là cánh lái xe, giờ đồng hồ còn một người cũng sống sinh hoạt Than Uyên đây. Đúng là có những khi buồn quá tôi bắt buộc chặt cây chắn ngang mặt đường để được rỉ tai một lúc với tất cả người. Ngày đó, cũng giống như bao cuộc chạm mặt gỡ khác, tôi mừng rỡ lên khi được tiếp chuyện với nhà văn với cô gái. Tiếng tôi new hiểu rằng, lúc ấy, nhân vật cô gái muốn khuyến mãi chiếc khăn tay mang lại tôi bằng phương pháp cố tình bỏ quên trong cuốn sổ ghi chép của tôi. Lúc tôi đuổi theo để trả lại mẫu khăn mang đến cô ấy, cô ấy đỏ mặt nhấn lại nhưng mà không nói gì”.
“Giờ biết làm thay nào để gặp mặt lại cô gái ngày kia nhỉ?”, bất chợt bác Sử thốt ra ước muốn đó vào dòng hồ hết kí ức sẽ chảy về từ vượt khứ. Bó hoa “anh thanh niên” tặng cô gái ngày chính là hoa Bách hợp. Bác Sử trầm giọng: “Cách đây mấy năm, tôi gồm nghe nói là bác bỏ Long đã không còn ở trong Nam. Gắng là không thể dịp gặp lại chưng nữa rồi”. Kể đến đây, bác dừng lại, rít một tương đối thuốc dài, góc nhìn xa xăm…
Bác Sử đưa từ Sa
Pa về Than Uyên từ năm 1999. Mãi sau này, khi giáo viên Liên dạy văn cấp 2 của Trường thcs Than Uyên vô tình hỏi: “Bác có tác dụng trong ngành khí tượng thủy văn ở tây-bắc có biết ai là anh bạn trẻ trong âm thầm lặng lẽ Sa
Pa không?” bác mới chỉ vào mình với bảo: “Đấy chính là tôi!”. Trong cả mấy đứa cháu trong nhà cũng không biết điều này. “Chả bao giờ tôi khoe điều ấy với ai. Ngày đó, thực trạng của tôi cũng như nhiều người, thậm chí còn ko khổ bằng những người dân khác”, chưng trầm dìm nói.
Xem thêm: Tổng Bí Thư: Thanh Niên Học Sinh Phải Có Hoài Bão Lớn Của Thế Hệ Thanh Niên Mới
“Được nấu ăn cơm mang lại cánh tài xế là vui mừng lắm rồi! Vừa có người nạp năng lượng cơm cùng, vừa mới được nói chuyện, lại được các anh tiếp thức nạp năng lượng tươi như mớ rau từ Sa Pa, nhỏ cá từ hồ Thác Bà…”, bác Sử ghi nhớ lại. “Nhưng khổ tốt nhất là vào mùa đông, gồm năm trời rét tới -5o
C, bao gồm chặn con đường lại thì cánh lái xe cũng chỉ thò cổ ra nói vài câu rồi đi luôn. Dịp đó bi lụy muốn khóc, đứng tần ngần giây phút rồi cũng đề xuất chạy ngay lên trạm còn nếu như không thì bị tiêu diệt cóng thân đường”.
Thăm lại địa điểm canh trời
“Anh thanh niên” Lê Văn Sử thăm lại khu vực trước kia từng là trạm khí tượng thủy văn trên đỉnh đèo Sa |
Xe đi lào cai chạy qua đỉnh đèo Hoàng Liên Sơn. Vừa xuống xe, không đề xuất nghỉ, tôi hăm hở đi lên trước và nói từ bỏ tin: “Bác để cháu đưa bác bỏ lên chỗ thời trước bác ở”. Hơi sững lại một ít vì bất ngờ, bác bỏ Sử mỉm cười tủm tỉm nói: “Ừ, cậu cứ chỉ đường đi”. Tôi xốc lại cha lô tăng trưởng lối mòn đầy vệt chân trâu xuôi ngược - cái lối mòn mà tôi đang mò mẫm lên ngay lập tức sau dịp Sa
Pa có băng giá hồi đầu năm. Giờ dâu khu đất chín đỏ mọng phủ ló quanh những bụi cỏ. Qua con dốc nhỏ, một bến bãi đất phẳng hiện tại ra, phía trên đó vẫn tồn tại dấu vệt của gạch, vữa. “Có bắt buộc đây ko ạ?” - tôi hỏi. Bác Sử cười nói: “Chỗ này là vị trí đặt cái lều cất vật liệu”.
“Giờ thì chúng ta theo tôi”, chưng Sử nói rồi đi lên trước. Xuống một khoảnh đất thấp hơn một chút, bác chỉ: “Lều của tôi thời xưa ở đây, khu vực tôi tiếp các vị khách hi hữu hoi, các anh lái xe, vài ba người bạn dân tộc, công ty văn Nguyễn Thành Long…”.
Ngồi bên trên một móng trụ, khu vực xưa đặt máy đo nắng, bác Sử chỉ đây là chỗ đặt máy đo mưa, nơi kia để máy đo gió… bác rút thuốc lá, gió thổi vù vù, vất vả lắm mới bật được lửa. Rít một tương đối dài, đưa tầm mắt ra xa, chưng Sử ngồi trầm ngâm. Trong lúc đó, nhị cô cậu bạn trẻ cứ xuýt xoa đám rêu này đẹp, hoa lá kia xinh, quả dâu đất nọ chín quá… không khí trong ngần, tinh khiết lạ! Sự mát lành mang lại độ cảm hứng như hương thơm thuốc lá rất có thể thơm thoảng khắp cả thung lũng phía xa. Chợt tôi thấy bên cạnh đó có giọt nước sẽ ngân ngấn địa điểm khóe mắt “anh thanh niên” ngày nào.
Dòng cam kết ức từ rộng 40 năm ngoái theo nhau đổ về như thác. Bác bỏ Sử kể lại: Ngày đó, học ngừng phổ thông, tôi lên vùng núi tây bắc tìm câu hỏi và được trao vào công tác làm việc trong ngành khí tượng. Như mong muốn cho tôi vì gặp được bác bỏ Nguyễn Tác Nhân - Trưởng trạm vật dụng lý Địa ước ở Sa Pa. Bác Nhân vẫn dìu dắt tôi cũng như anh em trẻ tương đối nhiều trong cuộc sống đời thường và công việc. Chính bác bỏ Nhân sẽ hỏi ý kiến tôi trước khi ra quyết định đưa tôi lên thao tác tại trạm khí tượng bên trên đỉnh đèo. Khi gửi lên trạm, tôi gặp mặt anh Nguyễn Xuân Tỵ, bạn đã sinh sống trên trạm từ bỏ trước. Anh Tỵ còn chịu đựng đựng buồn bã nhiều hơn tôi. Anh Tỵ cũng chạm chán nhà văn Nguyễn Thành Long nhiều hơn nữa tôi.
Ngày đó còn trẻ nên vừa băn khoăn gì vừa mặc kệ khó khăn. Nhưng mà lúc new lên trạm buồn muốn khóc. Bên trên đỉnh đèo một ngày dài không một bóng người. Những giờ chiều ngồi nhìn mặt trời lặn, chỉ còn rừng với núi, với cả một không khí tĩnh lặng, nước mắt cứ tan ra. Thèm được gặp gỡ người, thèm nghe tiếng bạn kinh khủng!
Chỉ lúc ở vị trí vắng vẻ heo hút như vậy mới thấy tình yêu giữa người với những người thiêng liêng. Lúc tại đoạn nhiều bạn thì còn thấy fan này kèn cựa fan kia… sống trạm, tôi kết chúng ta với vớ cả, từ đông đảo anh lái xe tới những người dân tộc. Tôi cũng tiếp các vị lên thăm trạm, từ các lãnh đạo Đảng, đơn vị nước đến người sáng tác viết truyện “Hòn Đất” ấy… Tôi chạm mặt nhà văn Nguyễn Thành Long nhị lần rất nhiều ở trạm khí tượng này. Thực ra, bên văn đã lên đây các lắm.
Lần thứ nhất biết có truyện viết về mình là qua nghe “Đọc truyện đêm khuya” bên trên đài. Dịp đó, đã nằm lim dim thì lag nảy mình khi nhận ra là viết về chủ yếu mình. Vào ấy nhà văn viết ở đây cao 2.600 mét so với mặt nước biển cả nhưng thực chất độ cao chính xác là 2.060 mét. Mà cũng không có chi tiết khuyến mãi ngay nhau cả rổ trứng gà. Mấy người các bạn Mông cũng tặng ngay gà cơ mà nuôi được vài bữa là bị cáo, cầy bắt tiệt. Ngày đó, khó khăn khăn trợ giúp nhau mớ rau, miếng thịt, vài quả trứng vẫn là quý lắm rồi.
Vào hồ hết ngày chiếc xiết (đới gió Tây ngơi nghỉ trên cao) xuất hiện trên đỉnh đèo, tốc độ gió lên tới mức 40 mét/giây, tương đương với gió bão cung cấp 8. Nếu đã ở vào rừng thì bắt buộc chui tức thì vào bên dưới lùm cây rậm rạp mà trú. Giả dụ ở trạm thì rất tốt là trú vào nhà. Gió bạo dạn đến nỗi bên trong nhà đắp chăn quấn đầu mà lại vẫn nghe thấy tiếng gió thổi u u, ù ù. Trời khô, độ ẩm chỉ còn dưới 10%. Bạn nào nhưng mà yếu thì ngày tiết cam cứ rã ra miết.
Mùa đông, bao gồm hôm băng tuyết rải rộng núi rừng. Rét không dám ra ngoài. Đun không còn củi dự trữ nên lấy cọng màn, kệ đựng sách bằng gỗ… để đun nước, thổi nấu cơm cơ mà ăn. Ngày đông tốn gạo lắm! hàng tháng phải ăn hết 30 cân, trong lúc tiêu chuẩn chỉ là 19 cân. Cũng may bao gồm mấy người chúng ta Mông, cánh lái xe giúp sức nên tôi đầy đủ thốn lắm. Bao gồm hôm đi rừng về vẫn thấy cả xâu thịt thú rừng treo sống cửa. Ngày thường xuyên thì cứ 2 bữa cơm ăn với măng rừng…
Ngẫm lại giờ new thấy khi đó khổ thì cũng thật khổ nhưng mà sướng thì cũng thật sướng. Khi bi hùng thì bi quan cùng cực. Khi vui là vui ngất trời. Ví như được lựa chọn lại, tôi vẫn sẽ chọn con phố đã đi qua - bác Sử nói.
Sa
Pa lúc này không còn lặng lẽ âm thầm như xưa nữa. Số đông chuyến tàu, chuyến xe qua lại tây-bắc giờ vẫn đông nghẹt người. Thỉnh thoảng để kiếm được tấm vé lên tàu phải rối rít chạy ngược chạy xuôi. Tín đồ từ khắp nơi đổ về đây du lịch, làm ăn, kiếm sống. Sa
Pa giờ cũng đã khác trước. Vào cái cuộc sống thường ngày quá ồn ào, náo nhiệt, vì chưng cuộc mưu sinh này, bên cạnh đó không còn chỗ cho người như “anh thanh niên” ngày nào. Bác Sử đưa về Than Uyên những ao ước tìm lại cuộc sống chính xác là mình hơn...
Mỗi tối, sau công tác thời sự, tôi đều để ý nghe phiên bản tin tiết trời được hầu hết nam thanh, thanh nữ tú mặc quần áo đẹp gọi và chỉ dẫn chi tiết. Tôi chợt băn khoăn, thiếu hiểu biết nhiều họ, những người dân đang nói và phần lớn ngườiđang nghe phiên bản tin kia có biết đến những vất vả, hy sinh thầm lặng của rất nhiều người làm cho khí tượng thủy văn? lúc này làm khí tượng thủy văn cũng không còn khổ như trước, tuy thế ở số đông nơi xa tít như ngôi trường Sa, vẫn tồn tại những bạn ngày đêm làm việc như “anh thanh niên” Sử vẫn làm cách đây 40 năm.